Cho Trái Tim Một Cơ Hội

Ở đâu đó trong cuộc đời vẫn luôn có một chiếc xích đu treo trong lặng im, chờ một người đến ngồi và đọc sách". Vậy thì, "Sao không cho ta cơ hội để định mệnh giúp ta gặp đúng một con người?"
---
Lặng nhìn chiếc xe máy mang biển số quen thuộc đỗ trước cổng bệnh viện, vẫn dáng ngồi đó, vẫn chiếc xe đó, vẫn quần tây đen áo sơ mi trắng, vẫn chiếc mũ bảo hiểm màu xanh lá cây chói chang, mà vì chiếc mũ đó một thời bạn bè cô gọi đùa anh là “Trực khuẩn mủ xanh”, nhưng người ngồi sau đã không còn là cô bé xì tin nhí nhảnh với mái tóc ngắn củn mà lúc nào anh cũng bảo là “Em ngố quá. Nhưng dễ thương.”, mà là một người khác… Bất chợt đôi chân Linh như có cả tảng đá hàng ngàn tấn đè nặng mà không thể nào nhấc lên được, đôi vai gầy guộc run lên dù trời Huế bây giờ là 37 độ C, tim loạn nhịp hoàn toàn và xuất hiện những nhát bóp ngoại lai, Linh cảm nhận được vị mặn của nước biển thấm trên đôi môi, mà làm gì có nước biển ở đây. Ừ thì…cô đang khóc…Cô cúi mặt xuống, và thấy bài thơ “Còn biết bao nhiêu lần trong đời sẽ gặp lại nhau nữa đây?” của nhà thơ Nguyễn Phong Việt như đang viết cho chính cô vậy:

“Đó là lần đầu tiên trong đời ta cúi mặt

khi nhìn thấy người bước đi bên cạnh người không phải ta mà là một người khác...

Để biết trái tim từ đó mất đi khái niệm về ánh sáng

Để biết cuối cùng cũng phải nhường bờ vai kia cho một ai bước đến

Để biết khi tung đồng xu lên là phải chọn làm người thua trước

Để biết không có nỗi đau nào là cân đong đo đếm được

ngày hạnh phúc bỏ rơi...”


Linh - đích thị là đứa con gái Huế lắm mộng mơ và đa sầu đa cảm. Ừ thì cũng đúng thôi. Ngày xưa nó là dân chuyên văn mà, thi vào cấp 3 không biết hên xui thế nào lại rớt chuyên văn trong khi điểm môn toán là con số 10 tròn trĩnh, và nghiễm nhiên được tuyển vào lớp chọn toán của trường, và rồi nghiệp văn tạm gác lại, những mơ mộng tạm giữ trong tim, cố gắng thổi hồn vào trong những công thức, con số, phương trình, để rồi thi đậu vào trường Y, trở thành một cô sinh viên Y khoa giàu tình cảm và hay mơ mộng. Trường Y có lẽ là trường đại học có khối lượng kiến thức đồ sộ nhất, khó nhất và thời gian đào tạo dài nhất trong tất cả các ngành, vì thế con gái Y thường bị chê là “tàn tạ nhan sắc rụng bên thềm.”.

Bước chân vào cổng trường đại học ở cái tuổi 18 nhiều hoài bão và ước mơ, mọi sự chú tâm vào thời điểm bấy giờ chỉ là làm sao học cho giỏi, thực tập cho thật nhiều, rèn luyện Y đức thật tốt đẻ trở thành một bác sĩ giỏi chữa bệnh cho nhân dân. Thế nên, chuyện tình yêu với Linh lúc này là thứ gì đó quá xa xỉ mà Linh chưa bao giờ nghĩ đến, chỉ là học học và học. Chính vì lẽ đó, Linh bật đèn đỏ cho những ai có ý định tán tỉnh cô, và rồi cô mang cái biệt danh là chảnh cho đến sau này. Cho đến cuối năm 4 ở giảng đường đại học cô chợt nhận ra mình rất có cảm tình với Khoa, một cậu bạn học cùng lớp và chơi rất thân với cô. Cậu ấy có mặt bất cứ lúc nào Linh buồn vì điểm kém, hay nhớ nhà, hay bạn bè, chỉ im lặng ngồi bên cạnh cô, hát cho cô nghe tất cả những bài hát mà cậu ta có thể hát được rồi đưa cô đi dạo phố, đi ăn kem hay về với biển - bình yên. Ở bên cạnh cậu ấy, cô luôn có cảm giác an toàn, và rất bình yên… Tình cảm cứ thế lớn dần lên, cho đến một ngày cô nhận ra mình đã yêu, có lẽ thế.

Cô cứ loay hoay trong mớ bòng bong suy nghĩ lẫn lộn giữa việc có nên nói ra không? Liệu nói ra rồi sẽ ra sao? Lúc đó nếu không là tình yêu có thể nào vẫn mãi là tình bạn? Suy nghĩ, suy nghĩ và suy nghĩ, nhớ đến câu nói của một cô giáo trong một số Blog Radio mà cô yêu thích: “Yêu nên dũng cảm nói thật to với người ta”, nên cô đã dũng cảm, nhưng câu trả lời cô nhận được là:

- Tớ rất “ thích” cậu, cậu là đứa bạn rất thân của tớ, tình cảm đó không giống với tình yêu, và tớ không muốn đánh đổi một tình bạn đẹp với một thứ tình cảm không chắc chắn. Tớ xin lỗi. Nhưng tớ tin rồi cậu sẽ tìm thấy người con trai dành riêng cho cậu, còn tớ, mãi mãi vẫn muốn làm đứa bạn thân ở bên cạnh lúc cậu cần, thế nhé.

Câu trả lời cũng khiến tim cô nhói đau một chút, có chút gì đó xấu hổ xen lẫn thất vọng, nhưng cô đã mỉm cười và thấy thật hạnh phúc vì cô đã dũng cảm nói ra tất cả, dù không được gì nhưng cũng không khiến cô phải băn khoăn và hối hận, và hơn hết là cô vẫn giữ một tình bạn đẹp. Cuộc sống vẫn tươi đẹp làm sao.

Thời gian trôi qua, nỗi buồn nguôi ngoai, tình yêu lớn dần lên, tình yêu giữa những người bạn, Linh vẫn loay hoay với đống bài vở của những năm cuối, bận rộn nhưng cô vẫn giữ cho mình thói quen chơi thể thao và sinh hoạt câu lạc bộ anh văn mỗi cuối tuần. Và lần đầu tiên cô gặp anh là một buổi sáng chủ nhật đầu thu có nắng, có gió và có cả lá vàng rơi…Anh và cô cùng sinh hoạt trong một câu lạc bộ tiếng anh. Ấn tượng đầu tiên của Linh về anh là một chàng trai có nụ cười tỏa nắng, thật hiền. Anh không nói nhiều, không quá nổi bật, nhưng nụ cười đó khiến cô xao động...

Sau buổi gặp hôm đó, Linh nhận được tin nhắn từ số lạ muốn làm quen, đó là anh. Và rồi nhiều ngày sau đó là những cuộc nói chuyện vẩn vơ không đầu không cuối, lần đầu sau bao nhiêu năm trái tim cô biết đập rộn ràng, biết suy nghĩ ngẩn ngơ, biết chờ đợi tin nhắn từ một người... Một tháng trôi qua thật nhanh, sau bao ngày nhắn tin, anh mời cô ăn sáng uống cafe cuối tuần, thế là đi. Cô vẫn nhớ đó là buổi sáng tháng 10 có mưa bay, cô ngồi sau xe anh, một cảm giác rất lạ. Vào quán cafe quen thuộc nhưng sao hôm nay thấy khác quá. Anh và cô, hai người lạ, nhưng lại có cảm giác quen từ thuở nào, họ nói chuyện bằng tiếng anh, thi thoảng không biết diễn đạt lại hoa tay múa chân trông thật buồn cười. Sau buổi gặp hôm đó, khoảng cách giữa anh và cô dần ngắn lại, họ gặp nhau nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn, và cô thấy mến anh nhiều hơn. Có lẽ vì anh khá lãng mạn, như những gì cô tưởng tượng về tình yêu ngày bé.

Tình cảm cứ thế lớn dần lên, những lần gặp nhau nhiều hơn, yêu thương bắt đầu từ những đón đưa...Cứ mỗi buổi sáng thức dậy, Linh lại nhận được tin nhắn của anh, viết ngắn gọn: "Em chuẩn bị đi nhé, 30 phút nữa anh qua". Đưa Linh đi qua bao phố phường, đến lớp, lên bệnh viện, đi học Anh văn... Thời gian cô gặp anh một ngày có khi còn nhiều hơn mấy cô bạn cùng lớp cùng phòng. Đặc biệt buổi tối, anh có một thói quen rất lãng phí là chở cô đi dạo phố, bán xăng trên những con đường dài không có điểm đến, kể chuyện vu vơ không đầu không cuối. Thêm những buổi chiều cuối tuần vác máy ảnh chở nhau long nhong khắp nơi. Và rồi đến thăm hầu như không thiếu một quán cà phê nào, có những góc cafe rất riêng và gợi nhớ, là lý do cho những lỗi nhịp nơi trái tim bé nhỏ của Linh khi cô vô tình ngang qua chốn cũ.

Còn nhớ những buổi tối mùa đông lạnh buốt, Linh phải trực ở bệnh viện, thế là hết giờ làm lại thấy anh mang nào bánh nào sữa lên bệnh viện. Và rồi nửa đêm, anh lại điện thoại hát cho cô nghe bài "Chúc bé ngủ ngon" bằng cái giọng ngái ngủ mà lúc nào cũng bị cô bảo là kẻ thù của âm nhạc. Nhưng chính giọng hát ấy một thời làm cô ao xuyến, và ám ảnh cô đến suốt nhiều năm tháng sau này. Thời gian cứ trôi, từ vài lần đón đưa, ánh mắt trao nhau nồng nàn, đến cái nắm tay siết chặt trong đêm đông giá rét và sưởi ấm cho nhau, đến cả những cái ôm thắm thiết và những nụ hôn ngọt ngào. Tất cả tạo nên một thói quen, mà đã là thói quen thì thực sự rất khó để quên... Nhẹ nhàng, Linh cũng không biết tình yêu bắt đầu từ khi nào. Nhưng đến giờ Linh vẫn tự hỏi tại sao chưa một lần nói lời yêu thương với nhau? Có lẽ khi đối diện với nhau, với cuộc sống quá chông chênh, họ đã sợ hãi, không dám tạo cho nhau những kỉ niệm bằng lời...
***
Mùa Noel năm đó, anh phải vào Sài Gòn bảo vệ luận văn thạc sĩ, cô thức mấy đêm dài để làm chậu cỏ ba lá tặng anh, những ngón tay mềm mại chảy máu, đau lắm nhưng cô vẫn mỉm cười vì nghĩ rằng nó sẽ mang lại may mắn cho anh. Ngày về, anh không gọi cho cô, cũng không nhắn tin gì, và nhiều ngày sau đó cũng thế, và những lần gặp lại cũng giản đơn chỉ là cùng ăn tối, cùng uống cà phê, cảm giác tình cảm đã khác xưa nhiều, Linh thấy bất an...Rồi dần dần những lần gặp nhau ngắn lại, ít đi. Rất bất ngờ và Linh đã buồn rất nhiều vì thậm chí vào ngày sinh nhật lần thứ 24 của mình, Linh không nhận được một lời chúc nào từ anh, người con trai cô tin là nhân duyên thiền định của đời mình.

Cho đến một ngày cô hẹn gặp anh, anh hỏi cô muốn đi đâu, hai người đến một quán lạ, uống vài cốc bia, đến lúc về, đi dạo, anh bảo: "Gặp được nhau là một cái duyên, nhưng đến được với nhau hay không lại còn nhiều vấn đề khác. Anh thực sự rất có cảm tình với em, nhưng anh nghĩ chúng ta nên dừng lại ở đây..." Trái tim như vỡ tan ra từng mảnh, Linh mạnh mẽ lắm, cứng rắn lắm nhưng chẳng thể ngăn những giọt nước mắt cứ thế trào ra, Mặn chát. Ừ thì, đã bao giờ nói yêu? Thế nên cũng chẳng gọi là yêu, thế nên cũng không thể nói là một lời chia tay, chỉ là, bất chợt một ngày nắng về khiến người ta say nắng thế thôi. Và rồi nắng cũng tắt.

Níu kéo. Linh đã cố làm như thế, nhưng mà chẳng thể mang ngày nắng trở về giữa đêm... Buồn nhiều, đau khổ nhiều, tự trách mình vì đã tạo cho mình một thói quen xấu, để rồi giờ thật khó để tập quên. Chỉ là, không một lý do, không một lời giải thích, có lẽ "Tình yêu có một đôi cánh để bay, nhưng nếu một bên nặng quá không thể bay được nữa thì nên dừng lại đúng không?". Suy nghĩ giản đơn như thế để không thấy quá nặng nề. Linh lại vùi đầu vào công việc, vào bài vở năm cuối, học học và học, để rồi đứng đầu lớp. Cuộc sống cứ trôi, nhưng không hề đơn giản.

Một tháng sau cái ngày gọi là chia tay ấy, cô gặp lại anh, tay trong tay với một người con gái khác, cười nói vui vẻ, nhưng cô chẳng thể nhận ra đó là ai, chỉ nhận ra một điều rằng cô cần phải quên anh, vì biết rằng anh sẽ không quay về. Cho đến một ngày, lướt facebook, không cố ý nhưng đôi tay vẫn click chuột vào tên anh, để rồi chua chát nhận ra người con gái cùng anh bấy lâu chính là cô bạn thân của cô, cô bạn mà lúc nào cũng an ủi cô, khuyên cô hãy quên anh như quên một trò chơi, vì anh không xứng đáng với cô, vì cô xinh đẹp giỏi giang tốt bụng, và cô sẽ lại tìm thấy người con trai hơn anh cả nghìn lần...


Xót xa. Bất chợt nước mắt lại trào ra, cô từng biết chuyện như thế này trên phim Hàn Quốc, nhưng không tin rằng bây giờ lại đang xảy ra với cô... Thật hài hước. Chạy vào phòng tắm, bật nước thật to, và khóc, òa khóc nức nở như đứa trẻ thơ. Khóc không phải vì cô yếu đuối, không phải vì buồn mà có lẽ vì cô đã quá mạnh mẽ trong một thời gian dài. Không trách ai, vì tình yêu không có lỗi, cô biết dù không phải cô bạn kia thì cũng là một người con gái khác, đơn giản chỉ vì cô quá yêu, vì đã mải miết theo đuổi một tình yêu không dành cho mình, một tình yêu quá xa xỉ...

Cô lại trở về là cô, không tô vẽ. Vẫn là cô sinh viên năng động nhiệt tình và ham học hỏi, dành thời gian nhiều hơn cho gia đình, bạn bè và sách vở. Không thể quên, đó là sự thật, vì cô biết rõ một vết thương dù lành vẫn để lại sẹo và trở trời lại nhói lên, đau lắm. Nhưng cô sẽ cố cho vết thương kia ngủ yên trong miền ký ức cũ, để nắng về cô lại thấy lòng bình yên... Tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại giỏi đủ loại bằng khen, khá dễ để Linh có một công việc ổn định ở thành phố cổ yêu dấu của cô. Nhưng cũng trong khoảng thời gian đó, cô cũng nhận được lời mời làm việc ở một bệnh viện lớn ở một thành phố lớn hơn, năng động hơn và nhiều ưu đãi hơn, mà với những điều kiện đó cô có thể giúp đỡ, chăm sóc cho ba mẹ tốt hơn. Cơ hội mới khiến cô phải quyết định chọn lựa. Ở lại hay ra đi?

Ở lại nơi cô sinh ra và lớn lên, nơi có gia đình và bạn bè, nơi có những yêu thương hay đến một vùng đất mới và bắt đầu lại? Trăn trở, băn khoăn, đến cuối cùng quyết định của cô đã khiến nhiều người ngạc nhiên. Cô quyết tâm ra đi, lập nghiệp nơi chân trời mới với hành trang bắt đầu là hai bàn tay trắng cùng tấm bằng đại học trong tay. Anh không phải là lý do nhưng có lẽ cũng là chất xúc tác cho quyết định của cô. Ở phương trời mới, hi vọng thành phố ấm áp này sẽ sưởi ấm con tim giá lạnh của Linh, và vết thương kia sẽ nhanh liền sẹo.

Và, biết đâu, "Ở đâu đó trong cuộc đời vẫn luôn có một chiếc xích đu treo trong lặng im, chờ một người đến ngồi và đọc sách". Vậy thì, "Sao không cho ta cơ hội để định mệnh giúp ta gặp đúng một con người?" Linh đã tin là như thế.

Mong bình yên sẽ đến, sau bao giông tố đã qua.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Top